qí yī 其一
fèng jun1 jīn zhī zhī měi jiǔ ,奉君金卮之美酒,
dài mào yù xiá zhī diāo qín 。玳瑁玉匣之雕琴。
qī cǎi fú róng zhī yǔ zhàng ,七彩芙蓉之羽帳,
jiǔ huá pú táo zhī jǐn qīn 。九華葡萄之錦衾。
hóng yán líng luò suì jiāng mù ,紅顏零落歲將暮,
hán guāng wǎn zhuǎn shí yù chén 。寒光宛轉時欲沉。
yuàn jun1 cái bēi qiě jiǎn sī ,愿君裁悲且減思,
tīng wǒ dǐ jiē háng lù yín 。聽我抵節行路吟。
bú jiàn bǎi liáng tóng què shàng ,不見柏梁銅雀上,
níng wén gǔ shí qīng chuī yīn 。寧聞古時清吹音。
qí èr 其二
luò yáng míng gōng zhù wéi jīn bó shān ,洛陽名工鑄為金博山,
qiān zhuó fù wàn lòu ,千斫復萬鏤,
shàng kè qín nǚ xié shǒu xiān 。上刻秦女攜手仙。
chéng jun1 qīng yè zhī huān yú ,承君清夜之歡娛,
liè zhì wéi lǐ míng zhú qián 。列置幃里明燭前。
wài fā lóng lín zhī dān cǎi ,外發龍鱗之丹彩,
nèi hán shè fēn zhī zǐ yān 。內含麝芬之紫煙。
rú jīn jun1 xīn yī cháo yì ,如今君心一朝異,
duì cǐ zhǎng tàn zhōng bǎi nián 。對此長嘆終百年。
qí sān 其三
xuán guī yù chí shàng jiāo gé ,璇閨玉墀上椒閣,
wén chuāng xiù hù chuí qǐ mù 。文窗繡戶垂綺幕。
zhōng yǒu yī rén zì jīn lán ,中有一人字金蘭,
bèi fú xiān luó yùn fāng huò 。被服纖羅蘊芳藿。
chūn yàn chà chí fēng sàn méi ,春燕差遲風散梅,
kāi wéi duì yǐng nòng qín jué 。開幃對影弄禽爵。
hán gē lǎn tì héng bào chóu ,含歌攬涕恒抱愁,
rén shēng jǐ shí dé wéi lè 。人生幾時得為樂。
níng zuò yě zhōng zhī shuāng fú ,寧作野中之雙鳧,
bú yuàn yún jiān zhī bié hè 。不愿云間之別鶴。
qí sì 其四
xiè shuǐ zhì píng dì ,瀉水置平地,
gè zì dōng xī nán běi liú 。各自東西南北流。
rén shēng yì yǒu mìng ,人生亦有命,
ān néng háng tàn fù zuò chóu 。安能行嘆復坐愁。
zhuó jiǔ yǐ zì kuān ,酌酒以自寬,
jǔ bēi duàn jué gē lù nán 。舉杯斷絕歌路難。
xīn fēi mù shí qǐ wú gǎn ,心非木石豈無感,
tūn shēng zhí zhú bú gǎn yán 。吞聲躑躅不敢言。
qí wǔ 其五
duì àn bú néng shí ,對案不能食,
bá jiàn jī zhù zhǎng tàn xī 。拔劍擊柱長嘆息。
zhàng fū shēng shì néng jǐ shí ,丈夫生世能幾時,
ān néng dié xiè chuí yǔ yì 。安能疊燮垂羽翼。
qì xí bà guān qù ,棄檄罷官去,
hái jiā zì xiū xī 。還家自休息。
cháo chū yǔ qīn cí ,朝出與親辭,
mù hái zài qīn cè 。暮還在親側。
nòng ér chuáng qián xì ,弄兒床前戲,
kàn fù jī zhōng zhī 。看婦機中織。
zì gǔ shèng xián jìn pín jiàn ,自古圣賢盡貧賤,
hé kuàng wǒ bèi gū qiě zhí 。何況我輩孤且直。
qí liù 其六
qiū sī hū ér zhì ,秋思忽而至,
kuà mǎ chū běi mén 。跨馬出北門。
jǔ tóu sì gù wàng ,舉頭四顧望,
dàn jiàn sōng bǎi yuán 。但見松柏園。
jīng jí yù dūn dūn 。荊棘郁蹲蹲。
zhōng yǒu yī niǎo míng dù juān ,中有一鳥名杜鵑,
yán shì gǔ shí shǔ dì hún 。言是古時蜀帝魂。
shēng yīn āi kǔ míng bú xī ,聲音哀苦鳴不息,
yǔ máo qiáo cuì sì rén kūn 。羽毛憔悴似人髡。
fēi zǒu shù jiān zhuó chóng yǐ ,飛走樹間啄蟲蟻,
qǐ yì wǎng rì tiān zǐ zūn 。豈憶往日天子尊。
niàn cǐ sǐ shēng biàn huà fēi cháng lǐ ,念此死生變化非常理,
zhōng xīn cè chuàng bú néng yán 。中心惻愴不能言。
qí qī 其七
zhōng tíng wǔ zhū táo ,中庭五株桃,
yī zhū xiān zuò huā 。一株先作花。
yáng chūn yāo yě èr sān yuè ,陽春夭冶二三月,
cóng fēng bò dàng luò xī jiā 。從風簸蕩落西家。
xī jiā sī fù jiàn bēi wǎn ,西家思婦見悲惋,
líng lèi zhān yī fǔ xīn tàn ,零淚沾衣撫心嘆,
chū wǒ sòng jun1 chū hù shí ,初我送君出戶時,
hé yán yān liú jiē huí huàn 。何言淹留節回換。
chuáng xí shēng chén míng jìng gòu ,床席生塵明鏡垢,
xiān yāo shòu xuē fā péng luàn 。纖腰瘦削發蓬亂。
rén shēng bú dé zhǎng chēng yì ,人生不得長稱意,
chóu chàng xǐ yǐ zhì yè bàn 。惆悵徙倚至夜半。
提示:拼音為程序生成,因此多音字的拼音可能不準確。